Trịnh Công Sơn 1. Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về. Gọi hồn liễu rũ lê thê gọi bờ cát trắng đêm khuya [Sheet] [PDF] [Lời H.A] [Nghe hát] [Giai thoại]
Tải về SHEET PDF (4 trang) Thể loại Nhạc Trịnh Gợi ý chơi điệu Slow Rock.
1. Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về. Gọi hồn liễu rũ lê thê gọi bờ cát trắng đêm khuya.
1. Ngày mai em [Am] đi biển [A7] nhớ tên em gọi [Dm] về
Gọi [F] hồn liễu rũ lê [E7] thê gọi bờ cát trắng đêm [Am] khuya
Ngày mai em [A7] đi đồi [Dm] núi nghiêng nghiêng đợi [E7] chờ
Sỏi [F] đá trông em từng [Dm] giờ nghe buồn nhịp chân [E7] bơ vơ
Ngày mai em [Am] đi biển [A7] nhớ em quay về [Dm] nguồn
Gọi [F] trùng dương gió ngập [E7] hồn bàn tay chắn gió mưa [Am] sang
Ngày mai em [A7] đi thành [Dm] phố mắt đêm đèn [E7] vàng
Hồn [F] lẻ nghiêng vai gọi [Dm] buồn nghe [E7] ngoài biển động buồn [Am] hơn
ĐK: Hôm nào em [Dm] về bàn [F] tay buông lối [E7] ngỏ
Đàn lên cung phím chờ sầu [E7] lên đây hoang vu
2. Ngày mai em [Am] đi. Biển [A7] nhớ tên em gọi [Dm] về
Triều [F] sương ướt đẫm cơn [E7] mê trời cao níu bước Sơn [Am] Khê
Ngày mai em [A7] đi cồn [Dm] đá rêu phong rủ [E7] buồn
Đèn [F] phố nghe mưa tủi [Dm] hờn nghe ngoài trời giăng [E7] mây tuôn
Ngày mai em [Am] đi biển [A7] có bâng khuâng gọi [Dm] thầm
Ngày [F] mưa tháng nắng còn [E7] buồn bàn tay nghe ngóng tin [Am] sang
Ngày mai em [A7] đi thành [Dm] phố mắt đêm đèn [E7] vàng
Nửa [F] bóng xuân qua ngập [Dm] ngừng nghe [E7] trời gió lộng mà [Am] thương
Chọn nút dấu + để tăng tông lên nửa cung, nút dấu - để giảm tông xuống nửa cung. Rê chuột vào hợp âm để xem các thế bấm hợp âm của bài hát Biển nhớ.
Mặc định là thế bấm hợp âm của Guitar, hãy click vào nhạc cụ [guitar] để đổi sang xem thế bấm hợp âm cho nhạc cụ Ukulele hoặc hợp âm Piano.
Phần nghe hát Biển nhớ (Trịnh Công Sơn) được nhúng từ Youtube hoặc link ngoài và chịu sự kiểm soát bản quyền của bên thứ ba đó, vì vậy có thể bị xóa hoặc chèn quảng cáo bất kỳ lúc nào. Nếu bạn không nghe - xem được ca sĩ hát tức là đã bị Youtube kiểm soát.
Biển nhớ là một ca khúc trữ tình do Trịnh Công Sơn sáng tác năm 1962 lúc ông 23 tuổi (sau bài Hạ trắng và Diễm xưa). Bài hát này đã được rất nhiều ca sĩ thể hiện, thành công nhất là: Khánh Ly– Lệ Thu– Tuấn Ngọc– Hồng Nhung– Quang Dũng.
“Biển nhớ” kể lại những nỗi lòng của người con trai thương nhớ người yêu đã đi xa. Có giả thuyết là câu chuyện và nỗi lòng trong bài hát được lấy cảm hứng từ tâm trạng thật của tác giả Trịnh Công Sơn nhiều đêm ngồi trên bãi biển Quy Nhơn để nhớ về một cô gái tên là Bích Khê, theo đó, cụm từ Sơn Khê (nghĩa chung là núi và sông) cần viết hoa để tạo nghĩa riêng là Trịnh Công Sơn và Bích Khê.
Ngô Quang Cảnh– một đồng môn của Trịnh Công Sơn tại Trường Sư phạm Quy Nhơn có kể lại câu chuyện về Biển nhớ: “Hồi đó tôi còn trẻ lắm (19 tuổi) còn anh Sơn (23 tuổi). Có dịp là tôi bay về Huế với gia đình. Tôi không biết anh Sơn đã trầm tư bao đêm trên bãi biển Quy Nhơn để nhớ về người ấy, cô Tôn nữ đài các, quý phái ấy để cuối cùng kết tinh thành “Biển nhớ”, một tình khúc nổi tiếng trong suốt gần nửa thế kỷ qua. Tôi chân thành xin lỗi Bích Khê nghe, vì bài viết cần sự chính xác, không gian thật, người thật, việc thật nên đã đưa vào bài viết này hình ảnh của cô búp bê Nhật Bản xinh xắn, nhỏ nhắn, quý phái. Bích Khê ơi! Bạn còn đó không sau gần nửa thế kỷ bọn mình không gặp nhau? Bích Khê còn nhớ những lần anh Sơn và mình đến chơi, để được Khê cho hút những điếu Rugby thơm ngát lấy ra từ hộc bàn và cùng nhau xoa mạt chược? Mình nghĩ linh hồn anh Sơn linh thiêng chắc cũng có lần về thăm nơi ấy, căn nhà ở đầu đường Cường Để nhìn ra phi trường Quy Nhơn, nơi đã chứng kiến biết bao kỷ niệm vui buồn của anh Sơn, của Bích Khê. Hồi đó Khê cũng như mình hay về nhà khi có dịp để cho người nhớ, biển nhớ.
Sau khi “Biển nhớ” xuất bản mình hay ghẹo anh Sơn và hát:
“Ngày mai Khê đi, biển nhớ tên Khê gọi về … Trời cao níu bước Sơn Khê…” Khi in ấn, có lẽ nhà xuất bản sẽ in hai chữ Sơn Khê bằng chữ thường vì sơn là núi, khê là con suối nhỏ, hai danh từ chung mà, có gì phải viết hoa. Nhưng trong thâm tâm của anh Sơn, của Bích Khê của những người trong cuộc và là chứng nhân, đó phải là hai danh từ riêng và phải được trân trọng viết hoa để đánh dấu một “cuộc tình thánh thiện”. Hồi đó mình trẻ quá, non nớt quá, mình biết anh Sơn mến Khê lắm … nhưng bây giờ, sau gần nửa thế kỷ, hồi tưởng lại mình thấy tình cảm giữa anh Sơn và Khê là cái gì đó không có tên gọi nhưng nó còn cao cả trên cả tình yêu.” ..
Nguồn tư liệu: + https://vi.wikipedia.org/ (Biển nhớ– Wikipedia)
Phần giai thoại, ngoài một số có tính chất hàn lâm từ người bình, còn lại một số chỉ mang tính chất không hơn những câu chuyện tám bên bóng cây cho vui, cho khuây khỏa, như tiêu chí của truongca.com. Bởi lẽ đó, mạn phép xin đừng đề cao quan điểm của tính xác thực lắm.
Trịnh Công Sơn
1. Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn nghe ngoài biển động buồn hơn
ĐK: Hôm nào em về bàn tay buông lối ngỏ
Đàn lên cung phím chờ sầu lên đây hoang vu
2. Ngày mai em đi. Biển nhớ tên em gọi về
Triều sương ướt đẫm cơn mê trời cao níu bước Sơn Khê
Ngày mai em đi cồn đá rêu phong rủ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn nghe ngoài trời giăng mây tuôn
Ngày mai em đi biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng nghe trời gió lộng mà thương