Trịnh Công Sơn Dã tràng se cát biển Đông Dã tràng [Sheet] [PDF] [Lời H.A] [Giai thoại]
Câu đầu: Dã tràng se cát biển Đông Dã tràng
1. Dã [Am] tràng se cát biển [Am] Đông
Dã [Am] tràng, dã [E7] tràng, dã [Am] tràng se cát biển [E7] đông
Dã [Am] tràng, dã [E7] tràng, dã [E7] tràng se cát hoài [Am] công
Trùng dương [Am] ơi đã mấy ngàn [E7] năm
Gọi miên [G] man cho sóng triều [C] lên
Quên dã [B] tràng đêm ngày [B7] se [E7] cát
Trùng dương [Am] ơi sao nỡ bỏ [E7] quên
Gọi cơn [G] đau khi sóng triều [C] lên
Công dã [E7] tràng muôn đời vỡ [Am] tan
Trùng [Am] dương, trùng [G] dương gọi [E] xa còn [E7] nhớ
Trùng [Am] dương đưa sóng vào [Am] bờ
Ngày [A7] đêm nghe nắng nghe [Dm] mưa
Dã [E7] tràng vẫn đem công [Am] hoài
Hải [E7] đăng mắt đêm gọi [Am] mãi
Trùng [Am] dương đưa sóng vào [Am] bờ
Đùa [A7] lên biển cát hoang [Dm] vu
Xóa [E7] từng mảnh công dã [Am] tràng
Dã [E7] tràng khóc cho thân [Am] mình
Trùng [Am] dương, trùng [G] dương gọi [E] xa còn [E7] nhớ.
Trùng dương [Am] ơi đã mấy ngàn [E7] năm
Gọi miên [G] man cho sóng triều [C] lên
Quên dã [B] tràng đêm ngày [B7] se [E7] cát
Trùng dương [Am] ơi sao nỡ bỏ [E7] quên
Gọi cơn [G] đau khi sóng triều [C] lên
Công dã [E7] tràng muôn đời vỡ [Am] tan
Trùng [Am] dương, trùng [G] dương gợi [B] xa còn [E7] nhớ
Khi mưa [Am] lên, khi nắng [E7] về, khi sương [D] rơi, trong thu [F] buồn
Khi chim [Am] én bay vào mùa [C] xuân [Am]
Mình tôi [E7] đi, triền núi [F] đến, tôi xe [E7] cát nghe thân lưu [Am] đày
Mình tôi [E7] đi, làn sóng [F] đến, nghe cong vỡ [E7] cho thân ru [Am] mềm
Trùng dương [Am] ơi đã mấy ngàn [E7] năm
Gọi miên [G] man cho sóng triều [C] lên
Quên dã [B] tràng đêm ngày [B7] se [E7] cát
Trùng dương [Am] ơi sao nỡ bỏ [E7] quên
Gọi cơn [G] đau khi sóng triều [C] lên
Công dã [E7] tràng muôn đời vỡ [Am] tan
[Am] Này dã tràng [Dm] ơi, nghe thân lưu [Am] đày, ngàn năm còn [Am] mãi
Ngàn năm còn [Bbm] mãi, cho vai thêm [F7] gầy, khi nắng khi [Bbm] mưa.
Trùng dương [Bbm] lên, Trùng dương [Dm] lên. Bờ cát [Dm] trắng
Bờ cát [F#7] trắng. Trùng dương [Dm] lên, gọi mây [Dm] thêm cho [E7] sóng cuồng [Am] nộ.
2. [Bm] Thôi còn gì nữa [A] đâu, còn gì nữa [G] đâu
Xác dã [F#7] tràng trắng bể thù [Bm] sâu
[Bm] Không còn gì nữa [A] đâu còn dài mãi [G] sau
Đời lên cơn [B] đau
Trùng dương [Bm] ơi đã mấy ngàn [F#7] năm
Gọi miên [A] man cho sóng triều [D] lên
Quên dã [D#] tràng đêm ngày se [D#7] cát [F#7]
Trùng dương [Bm] ơi sao nỡ bỏ [F#7] quên
Gọi cơn [A] đau khi sóng triều [D] lên
Công dã [F#7] tràng muôn đời vỡ [Bm] tan
Khi tôi [A] nghe đời gọi, chân bước [Bm] vô không ngập [E7] ngừng
Khi tôi [D] nghe đêm [D] dài, lòng hoài mong ánh [A] sáng
[Am] Khi hai mươi tuổi rồi, có những [Dm] đêm chong đèn [Am] ngồi
Chợt nhìn sâu đêm [Am] tối, [Bbm] chợt hồn nghe tiếng [Bbm] nói
Dã [Bm] tràng, dã [F#7] tràng, dã [G] tràng se cát biển [F#7] đông
Dã [Bm] tràng, dã [F#7] tràng, dã [G] tràng se cát hoài [Bm] công
Từ [Bm] đó tuổi hai [F#7] mươi không còn biết [Bm] vui
Từ [Bm] đó đêm suy [B7] tư cho đời lắng [Em] sâu
Những đêm [Bm] khuya về rã [F#7] rời, bàn tay hoang vu gọi [Bm] mãi
Gọi vào niềm không buốt [F#7] đau, gọi vào ngàn sau nhớ [Bm] nhau
[Abm] Xuân Hạ Thu [Abm] Đông bốn mùa làm tóc [Abm] trắng
Tôi gọi tên [Eb7] tôi khắp chốn non [Abm] ngàn
[Am] Tôi dìu tôi [Am] đi giữa trời lên bão [Am] tố
Xuân Hạ Thu [E7] Đông theo gót chân [Am] hờ
Gọi vào tình [Am] yêu, gọi vào tình [Am] yêu, gọi vào tình [Am] yêu
Sáng lên đồi [Am] núi bắt loa gọi [F] vào tình [E7] yêu
[Am] Ôi ! thiên đàng thuở [Am] nhỏ, ngai vàng từ [Am] thuở…, thuở mới sinh [Dm] ra
Trời đất là nhà nay đã mất [E7] rồi trong tuổi đôi [Am] mươi.
Ngai [Am] vàng đã mất lâu [E7] rồi
Thân [E7] dày dấu trong môi [Am] cười
Tay [Am] dài gối giấc ngủ [E7] vùi
Nghe [E7] mình hóa thân lâu [Am] rồi
[Bm] Xuân Hạ Thu [Bm] Đông bốn mùa làm tóc [Bm] trắng
Tôi gọi cơn [F#7] đau cho nước vỡ [Bm] nguồn
[Bm] Tôi dìu tôi [Bm] đi giữa trời lên bão [Bm] tố
Dã tràng hai [F#7] tay với tháng năm [Bm] chờ (2 lần)
Còn gì [Bm] đâu, còn gì [F#7] đâu mà không thương [Bm] nhau
Niềm hoang [Em] vu gói đầy mắt [F#7] dại.
Niềm cô [Bm] đơn như mây ngàn [Bm] tới
Còn gì [F#7] đâu còn gì [Bm] đâu mà không thương [Bm] nhau
Tên tháng [Bm] ngày viết trên môi [Bm] cười
Đốt đêm [F#7] dài nghe ngóng tình [Bm] yêu
Nghe dã [Bm] tràng, xuống hai vai[Bm] gầy
Đốt cơn [F#7] buồn, đi đến tình [Bm] yêu (2 lần)
Gọi vào tình [Bm] yêu, gọi vào tình [Bm] yêu, gọi vào tình [Bm] yêu
Ta ra ngàn [Bm] lối bắt loa gọi [G] vào tình [E7] yêu
Dã [Bm] tràng, dã [F#7] tràng, dã [Bm] tràng se cát biển [F#7] đông
Dã [Bm] tràng, dã [F#7] tràng, dã [F#7] tràng se cát hoài [Bm] công
Chọn nút dấu + để tăng tông lên nửa cung, nút dấu - để giảm tông xuống nửa cung. Rê chuột vào hợp âm để xem các thế bấm hợp âm của bài hát Dã Tràng ca.
Mặc định là thế bấm hợp âm của Guitar, hãy click vào nhạc cụ [guitar] để đổi sang xem thế bấm hợp âm cho nhạc cụ Ukulele hoặc hợp âm Piano.
Rất nhiều người biết và thuộc các ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, nhưng có lẽ ít người biết anh đã viết trường ca "Dã tràng ca". Anh Trịnh Xuân Tịnh nói: "Anh tôi đã viết trường ca này lúc ngoài hai mươi tuổi, bản chính hiện đang được gia đình lưu giữ".
Trường ca được Trịnh Công Sơn viết trong giai đoạn sa sút nhất về tinh thần và vật chất. Những người hiểu hoàn cảnh bi đát, vô vọng của Trịnh Công Sơn lúc đó mới hiểu được Trường Ca và biết được vì sao ông không muốn nhắc đến giai đoạn Quy Nhơn để tránh hiểu ông là người bi quan, yếu đuối.
Dã tràng ca gồm chương Dã tràng 1: Lời biển vọng, Tiếng hát của dã tràng - bể cát và thân phận đó, Bãi cát chiều và lời vỗ về của người khách lạ, Niềm đau vô vàn của thân phận, Lời nói trên không.
Chương Dã tràng 2: Tuổi 20 vào đời, Niềm đau khoảng không, Bốn mùa và tuổi đó, Chốn nương náu, Lời buồn thánh, Bốn mùa là niềm vô vọng, Ngỏ ý, Chốn ẩn trú cuối cùng (Tình yêu mọc cánh thiên thần). -- chungta.com
Phần giai thoại, ngoài một số có tính chất hàn lâm từ người bình, còn lại một số chỉ mang tính chất không hơn những câu chuyện tám bên bóng cây cho vui, cho khuây khỏa, như tiêu chí của truongca.com. Bởi lẽ đó, mạn phép xin đừng đề cao quan điểm của tính xác thực lắm.
Trịnh Công Sơn
1. Dã tràng se cát biển Đông
Dã tràng, dã tràng, dã tràng se cát biển đông
Dã tràng, dã tràng, dã tràng se cát hoài công
Trùng dương ơi đã mấy ngàn năm
Gọi miên man cho sóng triều lên
Quên dã tràng đêm ngày se cát
Trùng dương ơi sao nỡ bỏ quên
Gọi cơn đau khi sóng triều lên
Công dã tràng muôn đời vỡ tan
Trùng dương, trùng dương gọi xa còn nhớ
Trùng dương đưa sóng vào bờ
Ngày đêm nghe nắng nghe mưa
Dã tràng vẫn đem công hoài
Hải đăng mắt đêm gọi mãi
Trùng dương đưa sóng vào bờ
Đùa lên biển cát hoang vu
Xóa từng mảnh công dã tràng
Dã tràng khóc cho thân mình
Trùng dương, trùng dương gọi xa còn nhớ.
Trùng dương ơi đã mấy ngàn năm
Gọi miên man cho sóng triều lên
Quên dã tràng đêm ngày se cát
Trùng dương ơi sao nỡ bỏ quên
Gọi cơn đau khi sóng triều lên
Công dã tràng muôn đời vỡ tan
Trùng dương, trùng dương gợi xa còn nhớ
Khi mưa lên, khi nắng về, khi sương rơi, trong thu buồn
Khi chim én bay vào mùa xuân
Mình tôi đi, triền núi đến, tôi xe cát nghe thân lưu đày
Mình tôi đi, làn sóng đến, nghe cong vỡ cho thân ru mềm
Trùng dương ơi đã mấy ngàn năm
Gọi miên man cho sóng triều lên
Quên dã tràng đêm ngày se cát
Trùng dương ơi sao nỡ bỏ quên
Gọi cơn đau khi sóng triều lên
Công dã tràng muôn đời vỡ tan
Này dã tràng ơi, nghe thân lưu đày, ngàn năm còn mãi
Ngàn năm còn mãi, cho vai thêm gầy, khi nắng khi mưa.
Trùng dương lên, Trùng dương lên. Bờ cát trắng
Bờ cát trắng. Trùng dương lên, gọi mây thêm cho sóng cuồng nộ.
2. Thôi còn gì nữa đâu, còn gì nữa đâu
Xác dã tràng trắng bể thù sâu
Không còn gì nữa đâu còn dài mãi sau
Đời lên cơn đau
Trùng dương ơi đã mấy ngàn năm
Gọi miên man cho sóng triều lên
Quên dã tràng đêm ngày se cát
Trùng dương ơi sao nỡ bỏ quên
Gọi cơn đau khi sóng triều lên
Công dã tràng muôn đời vỡ tan
Khi tôi nghe đời gọi, chân bước vô không ngập ngừng
Khi tôi nghe đêm dài, lòng hoài mong ánh sáng
Khi hai mươi tuổi rồi, có những đêm chong đèn ngồi
Chợt nhìn sâu đêm tối, chợt hồn nghe tiếng nói
Dã tràng, dã tràng, dã tràng se cát biển đông
Dã tràng, dã tràng, dã tràng se cát hoài công
Từ đó tuổi hai mươi không còn biết vui
Từ đó đêm suy tư cho đời lắng sâu
Những đêm khuya về rã rời, bàn tay hoang vu gọi mãi
Gọi vào niềm không buốt đau, gọi vào ngàn sau nhớ nhau
Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa làm tóc trắng
Tôi gọi tên tôi khắp chốn non ngàn
Tôi dìu tôi đi giữa trời lên bão tố
Xuân Hạ Thu Đông theo gót chân hờ
Gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu
Sáng lên đồi núi bắt loa gọi vào tình yêu
Ôi ! thiên đàng thuở nhỏ, ngai vàng từ thuở…, thuở mới sinh ra
Trời đất là nhà nay đã mất rồi trong tuổi đôi mươi.
Ngai vàng đã mất lâu rồi
Thân dày dấu trong môi cười
Tay dài gối giấc ngủ vùi
Nghe mình hóa thân lâu rồi
Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa làm tóc trắng
Tôi gọi cơn đau cho nước vỡ nguồn
Tôi dìu tôi đi giữa trời lên bão tố
Dã tràng hai tay với tháng năm chờ
Còn gì đâu, còn gì đâu mà không thương nhau
Niềm hoang vu gói đầy mắt dại.
Niềm cô đơn như mây ngàn tới
Còn gì đâu còn gì đâu mà không thương nhau
Tên tháng ngày viết trên môi cười
Đốt đêm dài nghe ngóng tình yêu
Nghe dã tràng, xuống hai vai gầy
Đốt cơn buồn, đi đến tình yêu
Gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu, gọi vào tình yêu
Ta ra ngàn lối bắt loa gọi vào tình yêu
Dã tràng, dã tràng, dã tràng se cát biển đông
Dã tràng, dã tràng, dã tràng se cát hoài công